CÒN GÌ SAU KHI CHẾT?

I. Đời sống thật mong manh

Hỡi những ai chỉ nghĩ đến việc hưởng-thụ ở trần gian như tiền của, các cuộc vui chơi, giàu sang v.v..., hãy nhớ rằng sự chết sẽ chấm dứt mọi sự thoả-thích trần thế.

“Sự sống của anh chị em là gì? Thật chỉ là một làn hơi nước xuất hiện trong chốc lát rồi biến tan đi”. (Giacôbê 4:14).

Những làn hơi nước đó xuất hiện trên quả đất, bay bổng lên không trung, với vẻ đẹp bên ngoài óng-ánh dưới ánh sáng mặt trời, nhưng thử hỏi vẻ đẹp hào-nhoáng bên ngoài đó tồn-tại được bao lâu? Chỉ một làn gió nhẹ đủ làm nó tan biến đi.

 

Hỡi những người quý-phái, hôm nay còn được kính nể, ngày mai chết đi, sẽ đau buồn, run sợ. Sự chết đến, tất cả cũng tiêu tan. Người anh em của Thánh Tôma ở Kempis đang hãnh-diện về một ngôi nhà thật đẹp vừa xây xong. Người bạn rĩ tai cho biết, ông vấp phải một lầm-lẫn to lớn. Kinh ngạc, ông vặn hỏi và được người bạn trả lời cách hóm-hỉnh:

“Đừng làm cái cửa để mãi mãi ông hưởng-thụ ngôi nhà này thì hơn. Điều bất lợi nhất là cái cửa ông làm, vì một ngày nào đó, người ta sẽ mang xác ông qua cửa ấy, và ông phải lìa bỏ mãi mãi ngôi nhà và tất cả của cải.”

 

II. Bình đẳng sau khi chết

Sự chết lột hết của con người tất cả tài sản, danh-vọng trần thế. Ôi thôi, hãy nhìn xem một ông vua chúa bị đưa ra khỏi lầu đài, không bao giờ được trở lại. Những người khác đến chiếm hết tài sản vật dụng. Các tôi-tớ chôn cất ông vào mộ, chỉ để lại cho ông vỏn-vẹn một bộ đồ che thân. Không còn ai nịnh-bợ tâng-bốc ông, không còn ai nghe mệnh-lệnh ông nữa. Xa-la-din, con người đã từng chiếm cứ nhiều nước ở Á châu, truyền lệnh cho tôi tớ hãy treo một áo cánh trên cây sào, mang đi trước quan tài ông lúc chôn cất, vừa đi vừa kêu lớn tiếng: “Đây là tất cả sản-nghiệp mà Xa-la-đin mang theo ra mồ.”

Khi thể xác của các vua chúa tan rã trong mồ, không ai có thể phân biệt được bộ xương này của giới thượng-lưu hay của giới bình-dân, như lời Thánh Ba-li-xi-ô nói: “Hãy ra mộ mà xem, nào ai có thể phân biệt được ai là chủ, ai là tớ.”

Một ngày kia, Đi-ô-gèn đang tìm kiếm cẩn thận giữa một đống sọ người, vua Alexandre Đại-Đế hỏi và Đi-ô-gè-nơ trả lời: “Tôi đang tìm sọ vua Phi-lip-phê, nhưng tôi không tài nào phân biệt được cái sọ nào là của vua giữa đống sọ này”.

Sê-nê-ca nhận xét“Cũng ở trần thế, con người sinh ra không bình đẳng, nhưng sẽ bình đẳng sau khi chết.”

Mọi sự bỏ lại cho trần thế, không ai mang theo được gì với mình xuống mồ.

 

LỜI NGUYỆN CẬY TRÔNG

Lạy Chúa, Chúa đã cho con ánh sáng để nhận chân được trần gian thật chóng qua, thật hư-vô. Xin Chúa cho con đủ nghị-lực để con từ bỏ mọi quyến-rũ trần gian, trước khi chúng lìa bỏ con.

 

Thật bất hạnh cho con, vì đã bao phen con phản nghịch và bỏ mất Chúa, đấng tốt lành vô biên, để chạy theo những thú vui và của-cải trần thế.

 

Ôi Giêsu, người anh cả và là bác-sĩ thiêng-liêng của con, xin đoái nhìn đến linh-hồn dơ bẩn của con, xin nhìn đến bao thương-tích, mà con đã tự ý gây ra vì tội-lỗi con. Xin đoái thương con!

 

Con biết rằng Chúa muốn chữa con lành mạnh; nhưng để chữa lành con, Chúa đòi buộc con phải thành tâm hối-cải. Này đây, con xin hết lòng thống-hối, xin hãy chữa lành con đi, lạy Chúa.

“Giavê xin dủ thương! Xin cứu chữa mạng con, vì con đã phạm tội nghịch với Người.” (Thánh Vịnh 41: 5)

Con đã quên Chúa, nhưng nào Chúa có bao giờ quên con. Giờ đây, con tin tưởng chắc chắn rằng Chúa quên đi bao phen phản nghịch của con chống lại Chúa, nếu con thống-hối ăn-năn.

“Nếu những ác-nhân trở lại, bỏ tất cả các tội-lỗi đã làm, và tuân giữ các lề luật của Ta, làm điều phải, nó sẽ được sống, khỏi phải chết. (Ê-dê-ki-en 18: 21).

Từ đây, con gớm ghét các tội lỗi, xin Chúa đấng Cứu-chuộc con, quên đi tất cả những gì con đã xúc phạm đến Chúa.

 

Từ này về sau, con đành mất mọi sự, ngay cả mạng sống con, còn hơn là mất ơn nghĩa Chúa. Hơn nữa được mọi lợi-lộc trần thế mà mất ơn nghĩa Chúa , nào có ích lợi gì?

 

Xin Chúa luôn nâng đỡ con. Chúa biết rõ con yếu đuối. Quỷ hỏa ngục không ngừng cám dỗ con. Chúng đã chuẩn-bị hàng trăm ngàn cuộc đột-kích, hòng bắt con làm nô lệ chúng lần nữa. Ôi! xin Chúa đừng bao giờ quên con.

 

Từ đây về sau, con tình nguyện làm nô-lệ tình yêu Chúa. Chúa đã tạo dựng nên con, đã cứu-chuộc con và yêu con hơn các tạo vật khác. Vì thế chỉ mình Chúa đáng được mến yêu, và con chỉ yêu một mình Chúa mà thôi.